Tin tức
Đặt lịch hẹn, tư vấn
Ngày nay, internet không còn là một món hàng xa xỉ mà chỉ những người thu nhập cao mới có khả năng tiếp cận được như cách đây hơn chục năm. Thời của công nghệ số, nhà nhà tiếp cận internet, người người có thiết bị truy cập internet, không chỉ một mà thậm chí hai, hay ba thiết bị truy cập internet cùng lúc như: điện thoại, máy tính, vô tuyến truyền hình… Với những thiết bị truy cập internet, người ta tranh thủ từng giây, từng phút để “check in”, dù là đang trong quán ăn với bạn bè hay đang tâm sự bên người thân. Chẳng thế mà đã có những cảnh cả gia đình quây quần bên nhau, thay vì trò chuyện rôm rả thì mỗi người lại chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại. Nỗi lo về ngôn ngữ nói sẽ mất dần không phải là không có cơ sở.
Đã có khi nào bạn dự định chơi một trò chơi trên máy tính trong khoảng 15 phút để thư giãn rồi làm việc mà khi đứng lên mới tá hỏa vì mình đã chơi gần 4 tiếng rồi không? Có khi nào bạn chỉ định mở mấy trang bán hàng online để tìm mua cái váy mà rồi sáng nào đến cơ quan việc đầu tiên của bạn là mở máy tính, lướt web xem các mặt hàng online và rồi vèo cái đã là 11 giờ trưa rồi không? Đã có khi nào bạn tự nhủ sẽ dành cả tối để chơi với con rồi không thể cưỡng lại được nên bạn phải đứng lên, mở điện thoại, lướt facebook hoặc lướt qua vài trang mạng không? Ở phòng khám Cây Thông Xanh có nhiều bố mẹ trẻ lúc nào cũng kêu bận rộn, không có thời gian để chơi cùng con. Nhưng khi được hỏi ngoài thoài gian làm việc, buổi tối các anh / chị làm gì thì hầu hết là dành thời gian cho internet. Trong khi đó, chỉ cần dành 30 phút mỗi tối để chơi cùng con, và đó là “thời gian chơi đặc biệt” – không internet, không điện thoại, không máy tính, không tivi thì tình cảm cha mẹ và con cái đã gắn bó hơn rất nhiều. Chính sự gắn bó đó khiến trẻ thấy mình được chấp nhận, làm trẻ tự tin hơn, cảm thấy giá trị của mình được nâng cao hơn. Cũng thông qua chơi và tương tác với con là cha mẹ đã kích thích tốt cho giai đoạn vàng trong sự phát triển của con nếu như con đưới 3 tuổi. Tuy nhiên, nhiều cha mẹ đã để cho internet đốt cháy thời gian của mình với con trẻ. Các nhà nghiên cứu đã so sánh hành vi nghiện internet cũng giống như rối loạn ám ảnh cưỡng bức. Để chẩn đoán nghiện internet khá là khó khăn do ngày nay, ai cũng sử dụng internet với mục đích khá là cơ bản như làm việc, học tập, tìm kiếm thông tin. Chính vì vậy mà hành vi sử dụng internet quá nhiều / nghiện internet đã bị che đậy bằng những giải thích hợp lý như: giải trí, học thêm các kỹ năng mới, làm việc….
Người nghiện internet không có giới hạn về độ tuổi hay giới tính. Đó có thể là nam cũng có thể là nữ. Đó có thể là người trẻ đang đi làm hoặc ở độ tuổi trung niên, hoặc thậm chí trẻ em. Nghiện internet để lại những hậu quả khôn lường mà không phải ai cũng nhận ra. Đầu tiên phải kể đến các mối quan hệ bị giảm sút. Ngày trước khi chưa có internet, tối tối cả gia đình quây quần bên nhau, cùng nhau xem 1 bộ phim và cũng bàn luận về các tình tiết trong phim. Bây giờ, cũng vẫn gia đình ấy, cũng ngồi quây quần như thế, nhưng chẳng ai nói chuyện với ai, vì ai cũng đang bận lướt web, “check in” báo cáo với bạn bè biết mình đang làm gì. Có cô vợ than thở: “Mình nhắn qua facebook cho ông chồng là cành đào mới mua đã nở được 10 bông mà ông ấy không thèm trả lời dù vẫn đang online”. Hỏi ông chồng đâu thì hóa ra ông ấy nằm ở phòng ngủ, cũng đang lướt web, còn cô vợ thì ở phòng khách. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như bà vợ vào phòng và sử dụng ngôn ngữ nói và ngôn ngữ cơ thể để khoe với chồng về những bông hoa? Còn gì hạnh phúc hơn khi vợ chồng cùng trao đổi, cùng tâm tình “Chỉ cần em đứng cạnh cành đào là anh thấy cả rừng hoa đang nở rồi ấy chứ”. Giao tiếp là ngôn ngữ, là cử chỉ, là thái độ chứ đâu chỉ có đơn thuần là những con chữ vô tình.
Về mặt cá nhân, những người nghiện iternet cũng có những vấn đề về mặt cảm xúc. Nhiều người dùng internet đã phải thốt lên rằng họ cảm thấy vô cùng cô đơn trong một thế giới ảo mà chẳng thể tìm được ai để trò chuyện, chẳng thể tâm sự thật lòng cùng ai. Có người do cuộc sống thực có nhiều áp lực, nhiều căng thẳng không biết giải quyết thế nào nên họ đến với thế giới ảo, ban đầu là để giảm stress. Nhưng họ không thực sự nhận thấy rằng những căng thẳng trong đời sống thực cần họ phải thực sự bắt tay vào tìm giải pháp để giải quyết, chứ không phải tìm đến internet để trốn tránh. Bởi càng trốn tránh thì càng không giải quyết được vấn đề. Vấn đề vẫn cứ hiện hữu, ngày một lớn hơn, và càng làm cho họ căng thẳng hơn. Cuối cùng họ rơi vào vòng luẩn quẩn của trốn tránh và căng thẳng ngày một chất chồng.
Còn có một vòng tròn khác mà những người nghiện internet cũng thường luẩn quẩn trong đó. Đó là khi họ nhận ra mình đã tốn quá nhiều thời gian cho những trang web vô bổ, những câu chuyện không đầu không cuối, họ nghĩ mình cần phải “cai nghiện” internet. Nhưng cứ cai được vài hôm rồi lại đâu vào đấy. Lại lướt web, lại một câu chuyện mà đọc ở hàng chục trang khác nhau. Một cái váy mà so sánh giá ở hai chục trang web, để rồi quyết định …không mua nữa vì nhìn lại không thấy nó đẹp. Vòng tròn đó thường bắt đầu bằng việc tự nhủ chính mình rằng mình có thể kiểm soát được thời lượng lướt web của mình “Tôi chỉ chơi chút thôi. Nửa tiếng thôi là tôi bắt đầu làm việc ngay”. Nhưng ngay sau đó họ cảm thấy vô cùng hối hận vì họ không chỉ dành có nửa tiếng mà là cả sáng, cả chiều, cả tối hoặc thậm chí cả ngày. Họ hối hận vì đã không nộp báo cáo đúng hạn. Họ hối hận vì nhiều việc họ cần phải làm mà vẫn chưa làm được mà lúc nào họ cũng thấy “thiếu thời gian”. Sau đó, họ cương quyết “đoạn tuyệt” với internet, vật lộn với ý chí “cai nghiện”. “Cuộc chiến” giằng co giữa ý chí và ham muốn được chạm tay vào google không ngừng thôi thúc kéo dài được một tuần, có người được 2 tuần, nhưng hầu hết chưa được 3 ngày. Giai đoạn “tái nghiện” bắt đầu. Lần sau nhiều hơn lần trước, mãnh liệt hơn lần trước.
Để cai nghiện internet, đầu tiên, chúng ta phải xác định được những tình huống nguy cơ cao kích thích họ sử dụng internet (báo cáo khó quá chưa dịch xong, nhiều việc quá không biết bắt đầu từ việc nào, chán nói chuyện với bạn đời, buồn vì con ngày càng hỗn láo, không chịu nghe lời…), hoặc những cảm xúc khiến họ muốn trốn chạy vào internet ( như cô đơn, buồn, chán, tuyệt vọng). Từ đó họ lên kế hoạch nhận biết tình huống và cảm xúc sắp xảy ra và tránh những tình huống hoặc những cảm xúc đó đi. Hoặc khi thấy có dấu hiệu của những cảm xúc tiêu cực thì họ tìm hành vi khác thay thế (đi dạo một lúc, chơi thể thao, cầm quả bóng lăn tròn trên tay và tự nhủ cần tập trung cho công việc…) Đôi khi họ có thể tự “cai nghiện” được internet, nhưng cũng có nhiều khi họ cần đến sự giúp đỡ của các chuyên gia tâm lý. Liệu pháp nhận thức hành vi, liệu pháp gia đình hoặc liệu pháp trợ giúp nhóm 12 bước thường là những liệu pháp được các chuyên gia tâm lý sử dụng để trợ giúp cho thân chủ của họ vượt qua được những ám ảnh thôi thúc họ phải chạm ngón tay vuốt vuốt những màn hình.